Hành trình “săn” tip bóng đá của tôi: Từ gà mờ đến… vẫn gà mờ nhưng vui vẻ hơn
Chào anh em, nay rảnh rỗi tôi lại muốn chia sẻ chút kinh nghiệm xương máu của mình về cái gọi là “tip bóng đá”. Nói thật là ngày xưa tôi cũng mê mẩn cái này lắm, cứ nghĩ có “tip xịn” là đổi đời được cơ.
Giai đoạn đầu: Nghe theo “chuyên gia” và cái kết đắng.
Hồi mới tập tành, tôi cũng như bao người, lên mạng tìm đủ các diễn đàn, các trang “uy tín” hô hào bán tip. Thấy quảng cáo nào cũng kêu “tỷ lệ thắng 99%”, “tip nội gián”, nghe mà ham. Tôi cũng cắn răng bỏ ra một mớ tiền mua vài cái tip, nghĩ bụng phen này giàu to.
Kết quả thì sao? Anh em chắc cũng đoán được. Trận được trận thua, mà thua thì nhiều hơn. Tiền mất tật mang, cay cú không để đâu cho hết. Có lần còn tin vào một “cao nhân” phán kèo như thần, cuối cùng “cao nhân” đó cũng… lặn mất tăm sau vài kèo thua sấp mặt. Tôi còn nhớ như in cái cảm giác ngồi ôm điện thoại chờ kết quả, tim đập thình thịch, rồi lại thở dài thườn thượt. Mấy bữa đó cơm nuốt không trôi luôn.
Giai đoạn hai: Tự lực cánh sinh, cày nát số liệu.
Sau vài vố đau, tôi quyết tâm “tự mình cứu mình”. Tôi bắt đầu mày mò đọc tin tức, phân tích đội hình, phong độ, lịch sử đối đầu, thời tiết, sân nhà sân khách… Ôi thôi, đủ thứ trên đời. Có những hôm tôi ngồi cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để soi một trận đấu, mắt díu lại, đầu óc quay cuồng.
- Đầu tiên là tôi mò mẫm lên mấy trang thống kê nước ngoài, xem chỉ số xG, xA gì đó, rồi tỷ lệ cầm bóng, sút trúng đích. Nhìn một hồi loạn cả mắt.
- Sau đó là đọc tin tức chấn thương, treo giò của cầu thủ hai đội. Có khi tin vịt cũng tin sái cổ.
- Rồi còn phải xem lịch sử đối đầu nữa chứ, xem đội nào kỵ rơ đội nào.
- Thậm chí, tôi còn để ý cả trọng tài bắt chính là ai, có “thân” với đội nào không. Đúng là tẩu hỏa nhập ma.
Công nhận là cũng có lúc thắng, cảm giác sung sướng lắm, như kiểu mình là chuyên gia thực thụ vậy. Nhưng mà để đánh đổi lại thì thời gian bỏ ra quá nhiều, mà kết quả cũng chẳng ổn định hơn là bao. Vẫn cứ phập phù, lúc ăn lúc trả. Có khi phân tích kỹ lắm rồi, cuối cùng cầu thủ nó lại “bán độ” hay đá như mơ ngủ thì cũng chịu.
Bước ngoặt: Một trận cầu “để đời” và sự giác ngộ.
Tôi nhớ mãi một lần, dồn hết tâm huyết, phân tích kỹ càng một trận đấu được cho là “kèo thơm”. Mọi yếu tố đều ủng hộ, từ chuyên gia đến số liệu. Tôi tự tin đến mức rủ rê cả mấy ông bạn thân chung vốn, hứa hẹn đủ điều. Nghĩ bụng phen này ấm no cả lũ, có khi còn được khao một chầu ra trò.
Thế rồi sao? 90 phút trôi qua, kết quả ngược hoàn toàn với những gì tôi dự đoán. Một bàn thắng ở phút bù giờ cuối cùng đã làm tan nát tất cả. Hôm đó tôi không chỉ mất tiền, mà còn mất cả uy tín với bạn bè. Mấy ông bạn nhìn tôi bằng ánh mắt… khó tả lắm. Ngồi thẫn thờ, tôi mới nhận ra một điều: bóng đá nó tròn, yếu tố may rủi và bất ngờ nó lớn lắm, không phải cứ phân tích hay là thắng đâu. Con người mà, đâu phải cái máy.
Giai đoạn hiện tại: Xem cho vui, tip cho có.
Từ sau trận đó, tôi thay đổi hẳn cách tiếp cận. Giờ đây, tôi xem bóng đá chủ yếu để giải trí, để thưởng thức những pha bóng đẹp, những khoảnh khắc cảm xúc. Tip tiếc thì vẫn có xem qua, nhưng chỉ để tham khảo cho vui, hoặc thỉnh thoảng làm vài kèo nhỏ cho thêm phần kịch tính khi xem cùng bạn bè, kiểu như cốc bia hay chầu cà phê thôi.
Tôi không còn đặt nặng chuyện thắng thua từ tip nữa. Với tôi, “tip xịn” nhất bây giờ là:
- Chọn đội mình thích, hoặc đội nào đá đẹp mắt.
- Xem với tâm thế thoải mái, không cay cú ăn thua.
- Nếu có chơi thì chỉ trong khả năng cho phép, ví dụ như tiền uống trà đá buổi sáng, mất cũng không ảnh hưởng gì đến kinh tế gia đình.
Thế đấy anh em ạ. Đó là cả quá trình của tôi với mấy cái tip bóng đá. Hy vọng chia sẻ này của tôi giúp anh em nào đang “u mê” có thêm góc nhìn. Chứ lao đầu vào mà không có điểm dừng thì mệt mỏi lắm, có khi còn ảnh hưởng đến cuộc sống nữa. Cứ vui vẻ mà chơi thôi, đừng để nó điều khiển mình!